top of page

Chuyện chú Grab


Tôi dừng xe trước ngã tư Xã Đàn sau khi đi cà phê về. Đã có một cảnh tượng diễn ra khiến tôi thật tâm đắc tới giờ phút này để phải ngồi đây gõ lạch cạch và kể lại cho bạn.


Bạn biết những người bán hàng rong không? Những người có một chiếc rổ đựng tăm, thanh kẹo, bông ngoáy tai,... và sẽ mời bạn mua giúp họ tận nơi ấy. Thường thì vẻ bên ngoài của họ trông thật tội nghiệp, và thứ chúng ta mua thường chả si nhê nếu thực sự muốn giúp họ.


Sinh ra và lớn lên ở đây, tôi không còn lạ gì với cảnh dừng xe rồi họ sẽ bước ra để mời chào nữa cả. Lúc thì tôi mua, lúc thì không mua. Thường chỉ mua khi tôi thấy người ta tội thật, mà đùa chứ chả biết họ có tội thật không, nhưng kệ, tôi làm vậy vì cái tâm của mình bảo rằng nên giúp đỡ họ đi.


Thật giả thế nào với tôi chả quan trọng. Tôi cứ sống tốt và sống thật theo cái tâm của mình là được.


Trở lại với ngã tư mà tôi đang dừng xe, ở đó cũng có một người bán hàng rong. Người đàn ông này thì tôi cũng biết lâu rồi nhưng chưa mua cho ông ấy lần nào cả. Ông ấy có một vẻ ngoài khá lạ thường, có lẽ vì vậy nên ông chỉ ngồi một chỗ mà không đứng lên đi ra từng xe để hỏi bán.


Chuyện thường ngày thì không có gì để kể, nhưng hôm đó tôi đã thấy một chú xe máy grab dừng xe lại và đưa cho người đàn ông kia mấy chục nghìn thì phải, tôi không nhìn rõ vì lúc đó trời xế chiều hơi tối rồi.

Tôi giật cả mình.


Số tiền đó có thể là một hai chuyến xe của chú ấy, mất vài tiếng dầm mưa dãi nắng mới có được. Chú đi xe trông cũng có tuổi rồi, nhìn cũng tội, là chạy xe vì miếng cơm chứ không phải kiểu trông chạy vì đam mê hay gì. Thế mà chú ấy cũng dừng xe để gửi người bán hàng rong kia vài đồng.


Một miếng khi đói bằng một gói khi no.

Càng ngày tôi càng thấm thía câu nói này.


“ Biết Đủ” và “ Cho Đi” chỉ có vài từ thôi nhưng đôi khi lại khiến cả đời mới chiêm nghiệm được.


Trong phút chốc khi nhìn thấy hình ảnh kia, tôi bỗng thấy mình chả có gì cả.

Còn chú đi grab, chú ấy thì lại có mọi thứ..

Ta đến với cuộc sống với 2 bàn tay trắng, rồi rời đi cũng với 2 bàn tay trắng


Hầu hết mọi người đều chạy vòng quanh với miếng cơm manh áo, tệ hơn là còn đè bẹp nhau để bước tiếp, ganh đua, tị nạnh..


Để rồi điểm kết thúc vẫn giống nhau

Cuộc sống xem ra không phải chỉ thuần là đi kiếm cơm. Nó là một hành trình về sự học hỏi, về cách đối nhân xử thế và cách sống sao cho thật thanh thản

Có một người nghệ sĩ mà tôi rất yêu quý, anh ấy đã nói một câu làm tôi phải lấy nó làm châm ngôn sống của mình

" Mục đích ta sống không phải là để có bao nhiêu cái xe, bao nhiêu cái nhà. Mà là ta giúp và cứu sống được bao nhiêu người”


Tôi trích theo trí nhớ, không giống hoàn toàn nhưng đại khái ý câu nói đó là vậy.


Tôi vẫn dõi theo hành động của anh ấy trong suốt những năm qua, và quả thực anh ấy đang sống theo những gì anh ấy nói.


Rất truyền cảm hứng.


Tôi càng nhìn nhận điều này rõ hơn sau những sự việc diễn ra xung quanh mình, bởi vậy tôi mới hay viết về cuộc sống và suy nghĩ của mình ra bên ngoài vì trong thâm tâm tôi biết rằng, nếu như 100 bài viết của tôi dù chỉ có 1 người đọc, và giúp họ thay đổi tích cực một chút thôi, cuộc sống của rất nhiều người xung quanh họ cũng sẽ được thay đổi.


Tôi vẫn viết một cách miệt mài. Thậm chí tôi đang làm các chương trình đào tạo hoàn toàn miễn phí cho các bạn sau này, vì tôi sẽ cho đi toàn bộ góc nhìn của tôi về cuộc sống của mình sau quá trình chiêm nghiệm của một người mà mọi người hay nói già trước tuổi.


Nếu bạn vẫn ở đây và lắng nghe tôi, hãy cho tôi biết với nhé

Đó là động lực để tôi tiếp tục làm các chương trình và viết các bài như này.

Cảm ơn bạn,

Việt Nguyễn


3 views

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page