top of page

Chuyện Buông Bỏ

Updated: Feb 13, 2023



Như con thuyền ra khơi mang chật những thùng hàng.


Nặng trĩu. Tàu không vui. Nhưng con người đang ở trên đấy trông thì vui, vì có đủ thứ để ăn để mặc, để ca hát, rồi vui chơi.


Rồi khi ánh hoàng hôn bắt đầu nứt rạn và được bao trùm lên bởi bóng đêm huyền ảo. Họ quay về căn phòng trơ trọi. Nhìn quanh.

Đến cái bóng của họ còn bỏ họ. Thế là họ chả còn ai.

Tàu cứ chạy trên biển. Chậm chạp nhưng có đích đến

Còn loài người thì cứ chạy thật nhanh trong tâm thức, vội vã nhưng chả biết đích là đâu


Tàu muốn chạy nhanh thì thật dễ dàng, nó chỉ việc bỏ đi những gánh nặng trên boong tàu, thả vài cái thùng xuống biển. Thế là xong.


Còn con người ai cũng muốn chạy nhanh hơn, thường thì vì vật chất, ít người tôi gặp nói được về câu chuyện khác. Họ bắt đầu vơ mọi thứ về mình nhiều hơn.


Họ làm nhiều hơn, kiếm nhiều tiền hơn, rồi mua những món đồ đắt tiền hơn. Rồi nhìn thấy người khác có nhiều đồ hơn, thế là họ lại lao vào kiếm tiền, v…v

Một vòng xoáy như vậy, không khi nào là đủ.


Trên hành trình luôn mang theo những lo âu, những bộn bề.


Vì hiển nhiên thôi, kiếm nhiều hơn thì sẽ cần nhiều thứ phải lo hơn.


Lo nhà to phải bảo vệ. Lo có nhiều đồ phải sửa. Lo xe phải chăm sóc, lo mua thêm cái này cái nọ.

Bạn biết không, sau khi tôi dọn nhà gần đây, để bỏ bớt những thứ tôi nghĩ là “ mình sẽ dùng sau này”, tập trung vào những thứ mà tôi thật sự sử dụng…

Kết quả…


Căn phòng của tôi chỉ có một cái tủ đựng máy ảnh, 1 tủ quần áo với 3 bộ mặc thường xuyên, 2 tủ sách, 1 cái đệm, 1 cái quạt, 1 cái điều hoà, 1 cái laptop, 1 cái ghế ngồi chống đau lưng.


Chả còn gì.


Nếu tôi sử dụng thì chắc có cái tủ lạnh với căn bếp nữa.

Tôi nghĩ rằng nhu cầu cơ bản con người chỉ dùng đến thế là hết. Tôi không có nhu cầu ăn mặc xa hoa, tới những nơi lộng lẫy chỉ để chụp vài tấm ảnh sống trong ảo giác. Tôi khá thực tế trong đời sống hằng ngày, và thậm chí giản dị hơn rất nhiều so với mức thu nhập mà tôi có.

Cuộc đời đích đến là gì? Nếu không phải mục đích xa hoa lộng lẫy như bao người... thì nó là gì?


Tôi đã dằn vặt và đi tìm.


Và mỗi ngày tôi lại tìm thấy điều chưa từng nhìn trước đây

Đó là tình yêu thương, là kỉ niệm. Là những nụ cười ngây ngô trong đời sống hàng ngày của người thân yêu.


An yên có 2 từ đơn giản. Nhưng đa phần sẽ mất có một đời người để hiểu được nó.


Tôi tin rằng mình thật là may mắn khi nhận ra điều này từ sớm. Rằng vật chất là những thứ đeo bám bên ngoài, còn thứ thật sự giúp ta được là mình là những thứ ở bên trong kia.

Mỗi ngày tôi luôn học cách để an trú trong tâm của mình bằng cách thiền định, nghe pháp thoại. Ngoài ra tôi cũng sẽ bỏ bớt những mối lưu tâm không cần thiết, bỏ cuộc hẹn người không cần gặp, hoặc những món đồ đòi mua mà chả bao giờ mang lại cảm giác gì ngoài việc chật tủ hết.


Công việc mỗi ngày tôi làm là phục vụ cho sở thích tìm tòi về kinh doanh cũng như được dạy lại cho người khác. Tôi yêu công việc của tôi, vì nó giúp tôi được gặp gỡ những con người thật tuyệt vời, có một thu nhập tốt, giúp tôi phát triển bản thân lên một tầng cao mới.

Còn sau công việc, thứ tôi hướng tới là tìm cách để an yên giữa người với người.

Giữa con người và cả thiên nhiên. Giữa kiếp này của mình và cả những kiếp luân hồi khác nữa.

Luật Nhân Quả luôn hiện hữu. Đó là điều tôi học được.


Vậy nên tôi sẽ cần học cách sống thật tốt trong cuộc đời này, để học những điều cần học, và cho đi những điều tốt lành tới người khác.


Cho đi cũng là một cách của buông bỏ.


Buông bỏ cái tôi, buông bỏ sự ích kỷ

Buông bỏ cả những sự đố kỵ, sự so sánh

Và buông bỏ sự tham lam, muốn giành mọi thứ cho riêng mình

Tôi đã và đang học cách để buông bỏ mọi thứ ảnh hưởng tới sự an lạc của bản thân.

Tôi đã buông dần với các món đồ mang ý nghĩa vật chất, rồi bỏ cả mạng xã hội, và bỏ cả những việc làm khiến tôi không thoải mái.


Tôi tập trung viết tâm tư của mình nhiều hơn, đó là những dòng bạn đang đọc ở đây. Viết một phần là để giải thoát những vết ứ đọng bên trong tâm hồn, và viết để mong rằng những điều tốt đẹp sẽ dần được thấu hiểu và lan rộng ra .

Vì nếu như tất cả mọi người xung quanh được an lành, chả có lý do gì ta lại không cảm thấy an lành đâu phải không? Năng lượng tốt sẽ luôn hút nhau.

Để tổng kết lại, buông bỏ càng nhiều thì con tàu càng đi nhanh hơn. Cũng vì vậy con người chúng ta có ít thứ phải bận tâm hơn

Vì để an yên trong cuộc đời, ta chỉ cần tập trung vào những điều trân quý nhất mà thôi

Là tình yêu thương và sự hạnh phúc.

Hiếm khi nào chỉ có vật chất mà thiếu đi những điều này mà lại bền vững được

Chỉ có sự gắn kết và thấu hiểu, an lành cùng sự sẻ chia mới khiến cuộc đời thật bình an.

Viết cho một ngày sống chậm.


Và chúc cho bạn đọc một ngày thật yên bình


Việt Nguyễn.

3 views

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page