top of page

Chuyện Bán Cho Người Quen


" Thôi chắc chị ngừng kinh doanh “


“ Sao lại thế” ? - Tôi hỏi

“ Vì chị bán mãi rồi mà toàn người quen ra ủng hộ. Mãi chả thấy khách mới đâu. Doanh thu thì giảm dần, có lúc lợi nhuận chả bõ công mình bỏ ra. Mà giờ giá cả cái gì cũng tăng. Gia đình có 2 nhóc rồi nên thấy khó khăn quá “


“ Thế nghỉ xong chị định làm gì?


“ Kiếm công việc nào ổn định mà làm thôi vậy… “


Một tiếng thở dài cất lên…


Làn khói từ người bàn bên đang phì phèo bỗng khiến câu chuyện trở nên thơ mộng hơn.


Như đang được ngồi giữa những rặng mây trắng ở Đà Lạt để ngẫm về một mối tình đơn phương, yêu người ta, làm hết sức vì người ta mà không được đáp trả.


Nên thơ. Nhưng thật buồn.


Và thực tế khi làm kinh doanh thì luôn như vậy.


Dù chúng ta có yêu công việc kinh doanh tới mấy, nâng niu cố gắng vì nó cỡ mới, sẽ luôn có cái cảm giác không được “ ưu ái “ ở một giai đoạn nào đó trên hành trình này.


Thậm chí là phũ phàng, như một mỏ neo mang hai chữ “Thất bại” kéo ta xuống tận đáy biển vực sâu.


Không có ai có khả năng kéo ta lên nữa..

Hmm. Đúng là phải trải qua cảm giác như vậy thì khi có thành quả mới thấy trân quý hay sao.


Cuộc sống luôn rất công bằng.


Thú thật rằng tôi hiểu rõ cảm giác mà người chị bạn đang kể với tôi. Cảm giác của việc làm hết sức nhưng chả ra kết quả nào xứng tầm, thậm chí còn tụt dốc.

Nỗi thất vọng cứ bủa lấy. Cả ngày chỉ có làm bạn với cô đơn, sự trống trải trong lòng.


Rằng chả còn ai hiểu ta, rằng mình không xứng đáng có một cuộc sống hạnh phúc…


Đúng là bỏ cuộc lúc nào cũng dễ dàng hơn bước tiếp..


Đôi khi dám sống vì bản thân thôi đã là một chiến thắng trong cuộc đời rồi, chứ đừng nói tới việc sống vì một ai khác nữa.


Gió thổi.

Những tán lá lao xao rơi nhẹ trên mặt đường.

Tôi để lại cho chị vài lời khuyên trên giấy, nói về thứ trải nghiệm khách hàng hiện tại là gì, về cách để từ nguồn người quen của chị giới thiệu cho người khác như thế nào, và cách để quản lý chi phí một cách tối đa ra sao,v…v


Người nói. Người gật gù. Thậm chí người hút thuốc bàn bên cũng dừng lại để gật gù theo. Kì lạ thật.


Mà dù sao thì tôi cũng là chủ thương hiệu, và cũng đang dạy những người chủ khác nữa, cũng nên làm điều gì đó giúp hành trình của chị bớt khó khăn hơn


“ Chị sẽ thử làm luôn “ - Chị mỉm cười

Nhìn chị vui tôi cũng vui theo.


Quả thực cuộc sống luôn có những trở ngại để giúp ta trưởng thành và chín chắn hơn. Đi được một mình là tốt, nhưng có một bàn tay với tấm lòng rộng mở sẵn sàng giúp sức vẫn luôn thật trân quý với bất cứ ai đã gục ngã và sắp buông bỏ…


Hà Nội vẫn vậy.

Những câu chuyện và những mảnh đời..

Nét đẹp của nỗi lo toan vì gia đình

Và nét đẹp của những nụ cười rạng rỡ trên môi khi được niềm vui chiếu tới..

Luôn rất tuyệt vời, phải không?


Việt Nguyễn

Tản mạn một ngày bình thường như bao ngày.



134 views

Comments


bottom of page