top of page

Cổng Vòm Để Tan Biến


Tôi đã từng hèn nhát ước gì mình tan biến một cách nhẹ nhàng đi cho rồi.

Vì cuộc sống sao lằng nhằng thế. Hỗn tạp thế không biết.

Tất nhiên đó là khoảng thời gian rất lâu rồi, khi tôi có nhiều vấn đề cá nhân xảy tới.


Còn bây giờ, tôi vẫn nhìn nhận thế giới xung quanh như một sự hỗn độn, nhưng càng ngày cái sự phức tạp ấy lại càng dãn ra.

Dễ nhìn hơn. Trông nó có ý nghĩa hơn một cách nào đó.


Mọi việc đều diễn ra vì nó phải diễn ra.


Chúng ta nhìn nhận thế giới theo cách mà chúng ta muốn


Vì bước vào kinh doanh thì cái quái gì cũng có thể xảy ra hết. Bạn tưởng bạn ở đỉnh cao nhưng vẫn rơi ngã cái bụp bình thường.


Làm gì có chuyện ngày nào ra khơi cũng êm đềm được. Sẽ luôn có những cơn sóng lớn, những cơn bão và những cơn mưa tát nước tới tấp vào mặt bạn.

Và sự phân biệt giữa người thuyền trưởng và một người thuyền viên bình thường là hắn sẽ kiểm soát tình huống và cảm xúc tốt ra sao mà thôi


Người thì sẽ chạy tán loạn khắp nơi tìm chỗ để núp.


Người thì sẽ đứng đầu thuyền để tính lại hướng gió, rồi nhanh chóng nghĩ cách đưa thuyền ra khỏi những cơn lốc điên cuồng này.

Tôi là cả hai loại người kể trên.

Vì tôi đã từng hèn nhát kêu gào khi mọi chuyện tồi tệ đến với mình. Chuyện mất page, chuyện dòng tiền tụt giảm, chuyện trời ơi đất hỡi rơi vào đầu.

Mọi thứ tồi tệ liên tiếp diễn ra sẽ khiến bạn dễ dàng biến bản thân thành một con người coi mình là nạn nhân.


Bạn cũng biết rồi đấy. Thời gian là thầy phù thuỷ biến chuyển mọi thứ.


Từ thuyền viên tôi cũng đã sẵn sàng làm thuyền trưởng.


Để mặc cho sóng gió có tới thì mình vẫn bình tĩnh mà đưa thuyền tới nơi cần phải tới.


Một nơi có sự an bình.

Có sự hạnh phúc

Những nụ cười và những kỉ niệm đẹp.

Của tất cả mọi người thân yêu.


Ước mơ giản dị thôi, nhưng mà trân quý

Và vốn cuộc đời không cho ai không cái gì.


Càng quý ta càng phải phấn đấu mà giữ.

Chiếc cổng vòm để tan biến, không sớm thì muộn cũng sẽ có người ship tận nơi cho chúng ta rồi đặt nó xuống vài tấc đất.

Xem ra không cần phải ước vì nó kiểu gì cũng tới


Và tôi muốn khi mình bước qua cánh cổng đó.


Không còn gì là hối tiếc cả.


Tôi đã làm hết sức để gìn giữ và nuôi dưỡng cho những người thân yêu của mình.


Cho thế hệ hiện tại. Và cả tương lai.


Sẽ có một cái gì để họ nói về.


Cổng vòm để tan biến.

Nhưng sự cống hiến và tình yêu thương sẽ mãi còn ở lại


Mãi mãi.


Việt Nguyễn.

Hà Nội, ngày cuối thu


2 views

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page