top of page

Gió Đông Về


Hà Nội ngày trở đông. Trời mát dịu thích thật. Tôi lại ngồi ở góc phố quen thuộc, nơi mà hình ảnh những người bán hàng rong đi qua đi lại, tiếng người bán tào phớ hô to ở góc đường, dòng người nhộn nhịp đi qua lại.


Thường thì tôi cũng chả để ý mấy thứ đó bao giờ đâu, tôi cũng giống bạn mà, bận túi bụi lao vào làm thôi chứ hơi đâu để ý cảnh vật nữa.


Thế rồi bạn biết đấy, kinh doanh không phải màu hồng. Người nào bảo thắng trò này mà chưa từng thua thì quả là thật vĩ đại.

Có thể nói đó là học sinh giỏi Quận rồi, còn tôi thì thuộc loại học sinh bình thường thôi, hiện vẫn còn vất vả với mấy môn cơ bản như Đối Nhân Xử Thế, hay Tập Cười Trong Nước Mắt,v..v


Suy cho cùng, tôi cũng như hạt cát đang ra sân thi đấu với cả biển trời đại dương rộng lớn.

Chả là ai cả.

Dù tôi biết mình nhỏ con như thế vậy mà bản thân hiện tại không còn đi vào cái guồng quay của công việc nữa. Trước đây một ngày làm 12-14 tiếng là chuyện cơm bữa, chả có gì đáng nói cả.

Content, chạy quảng cáo, lên plan, dòng tiền, truyền thông,v…v

Ôi giời, cái gì cũng tới tay

Đúng là chỉ có nụ cười và niềm tin rực cháy mới kéo được bản thân đi qua những chuỗi ngày như vậy.


Còn giờ thì tôi chậm chạp hơn, nghĩ nhiều nhưng làm thì vừa đủ. Ngày làm 3-4 tiếng thấy vậy cũng đủ dùng. Vì cảm giác đi cũng đúng đường rồi, có thể thư thả hơn một chút, tận hưởng cuộc sống một chút theo cách của một người Hà Nội - điều mà trước đây tôi chưa từng làm.


Tôi ngắm nhìn đường phố. Dõi theo những đám mây. Nhìn vào những gia đình nhỏ đang dạo bước trên vỉa hè. Chạm môi vào cốc nâu đá rồi tận hưởng sự ngọt ngào của nó.


Những điều nhỏ nhắn như vậy thật đẹp.

Công việc sẽ làm bạn với chúng ta cả cuộc đời.

Và các mối quan hệ, những điều nhỏ nhặt kia cũng vậy.


Bởi vậy, tôi thì không biết bạn đang kinh doanh cái gì cả, nhưng tôi tin rằng chúng ta đều có chung một ước mơ hạnh phúc.


Theo như những bài học tôi đã phải trả thì hạnh phúc nó luôn hiện hữu trước mắt chúng ta, cái điều ta cần là tập nhìn nhận ra nó ở từng hành động mỗi ngày, chứ hạnh phúc không phải đích đến.


Một hành trình có cả vạn bước chân. Cứ dõi theo một vọng tưởng còn chưa nhìn thấy bao giờ quả thực rất khó khăn, đây là điều không phải ai cũng có khả năng làm được.


Nhưng thật may mắn, việc tận hưởng từng bước mà bạn đang đi là điều bạn có thể làm được ngay lúc này.

Vậy nên hãy thưởng thức cảm giác cơ thể nóng ran, những giọt mồ hôi chảy xuống, những nụ cười mãn nguyện và vẻ đẹp bù xù tóc rối của một con người nỗ lực đã làm hết khả năng để xây nên đứa con tinh thần cho mình.

Bạn sẽ xứng đáng với những điều thật sự tốt đẹp.

Hãy vững bước, và cứ đi. Rồi sẽ tới đích.


Chúc cho chúng ta sẽ gặp nhau tại một nơi có mặt của quý ngài Tự Hào và quý cô Hãnh Diện.


Good luck guys

Viet Nguyen

Ngày Hà Nội trở lạnh. Những bản tình ca nghe tầm này sao mà nó da diết.

P.S. Bài viết được ghi lại vào ngày đông năm ngoái và giờ tôi mới đăng. Vì bạn biết đấy, tôi não cá vàng mà..


P.P.S Tôi đã viết được một thời gian rồi, cũng chả biết là có ai đọc bài của mình không. Quả thực vẫn rất thích mỗi khi ai đó phản hồi tâm tư của họ sau khi đọc. Như một người nghệ sĩ chơi đàn muốn thấy khán giả của mình mỉm cười hoặc bật khóc sau khi nghe vậy.


Nếu như bạn đang tồn tại - chính là bạn đó - một người kiên nhẫn đã đọc tới dòng này, cảm nhận của bạn sau khi đọc như thế nào, hãy cho tôi biết với nhé. Tôi sẽ rất trân trọng đấy.


Cảm ơn bạn trước.


24 views

Recent Posts

See All

Commentaires


bottom of page