Tôi hay nói với mọi người là tôi già rồi, không dễ dàng để cười, và cũng không còn hợp với sở thích đám đông nữa.
Tôi là người đang ở độ tuổi mà những ngọn cây xanh đang phát triển nhưng tâm hồn thì lại ở một nơi mà những cây cổ thụ đứng hóng mát chơi cờ với nhau.
Nếu như bạn biết tôi từ trước, tôi đã viết rất nhiều về việc sống chậm của mình, về việc nhìn nhận mọi thứ theo Nhân Quả, rồi cả việc cuộc sống còn có gia đình, người thương, bạn bè nữa chứ không phải mỗi kinh doanh.
Không phải ngẫu nhiên tôi viết về mấy cái đấy. Tôi viết vì tôi không muốn người khác lặp lại những sai lầm của mình để rồi phải hứng chịu những nỗi đau da diết ăn mòn bản thân từng ngày như tôi đã và đang phải chịu.
Hối hận. Những câu nói ước gì. Nó cứ lặp lại mỗi ngày trong tâm khảm…
Vì thế sống chậm là cách mà tôi đã chọn sau một hành trình được Cuộc Đời đánh cho tơi bời và dạy cho nhiều bài học.
Về cả cách nhìn nhận công việc, cách sống với mọi người xung quanh. Tôi không còn lao đi như tên bắn nữa mà tôi giữ tâm trí mình tập trung cao độ trong một thời điểm mà tôi muốn, còn lại sẽ thong dong để mà ngắm nhìn mọi thứ xung quanh.
Có lẽ vì thế nên tôi cũng không còn ham hố những điều gì nhanh chóng trong cuộc đời nữa, vì theo kinh nghiệm, càng nhanh thì càng dễ hỏng.
Với những thứ như rất nhiều người đang làm cũng vậy, tôi không hứng thú với tích tóc hay những video ngắn 15 giây. Nó làm đầu óc tôi trở nên lộn xộn với những thứ tủn mủn rất ít giá trị. Chúng sẽ hợp để giải trí và đốt thời gian hơn.
Rất nhiều người sẽ nghĩ khác, tôi hiểu chứ. Ai cũng có sự lựa chọn của mình và tôi chỉ đang nói suy nghĩ của tôi mà thôi, không có đúng hay sai ở đây để bạn không mất thời gian giãy nảy lên vào đấu tay đôi với tôi làm gì.
Branding cá nhân bây giờ bình thường giống như cân đường hộp sữa vậy, ai ai cũng làm, nhà nhà cũng làm. Đến mấy đứa nhóc cấp 2 cấp 3 hàng xóm quanh nhà tôi chúng nó cũng đã biết uốn éo trước điện thoại để làm kênh tăng follow rồi.
Đó cũng là lý do tại sao tôi đã bỏ mxh vì khi nhận thấy nó nhanh vèo vèo và bắt đầu giống như cái hội chợ.
Hỗn độn.
Tôi tự bảo vệ tâm trí của mình bằng cách dùng phần mềm để chặn newsfeed hoàn toàn và chỉ dùng mess để nhắn tin với mọi người. Nó giúp tôi chỉ tập trung vào công việc, không cần phải ngó nghiêng ở hội chợ làm gì.
Nếu như bạn gặp tôi ngoài đời và hỏi về trend nào đó là tôi chịu đấy. Mấy người bạn của tôi nói rằng tôi như người ở trên núi xuống thành phố ấy, ngơ ngác chả biết gì hết.
Đúng thế thật mà, và tôi happy với lựa chọn của mình.
Điều thú vị là sau khi đứng ngoài một thời gian, có một điều tôi nhận ra rằng, sự tập trung của mọi người đang ngày càng giảm sút.
Họ cái gì cũng muốn ngay. Cái gì cũng muốn luôn.
Càng quen với đồ ăn nhanh trên mạng rồi thì họ sẽ lại càng mất khả năng kiên nhẫn vào hành trình của mình
Thấy câu chuyện before after của ai đó vèo một cái, rồi thấy cách thức ai đó kiếm này kiếm nọ trong vài ngày,..
Thế là những người mới vào đời sẽ bị hối.. bị vội vã cho những điều không thể vội được. Họ tự áp lực bản thân, tự ti về bản thân, rồi lại tự ôm sự hơn thua vào bản thân.
Kiên nhẫn là hai từ ngày càng ít xuất hiện trong từ điển. Mà tệ rằng, cuộc sống này những điều tuyệt vời đều được xây nên bởi sự kiên nhẫn cả.
Chuyện tình cảm, chuyện công việc, chuyện đối nhân xử thế.
Điều gì cũng vậy.
Tôi may mắn được tiếp xúc với rất nhiều chủ thương hiệu, từ thế hệ 8x, 9x, và cả thế hệ 2k nữa. Và tôi nhận ra sự khác biệt thật rõ ràng...
Những người trước đây họ vẫn chầm chậm đi, như một đàn voi khổng lồ từ từ di chuyển. Còn các bạn 2k bây giờ rất năng động, rất nhiệt huyết nhưng họ cứ như những chú ngựa mới lớn vậy, dùng sự năng động ấy để phóng đi khắp nơi trong sự vội vã, hối hả cần kết quả ngay.
Tôi là một người cổ hủ, tôi chỉ tin vào sự kiên nhẫn trồng cây từng ngày thì mới có quả ngọt.
Chả ai trồng cây hôm nay mà lại đòi ra quả ngày mai bao giờ.
Thông tin bây giờ không thiếu, các nền tảng xuất hiện như một con dao hai lưỡi với người sử dụng. Nó vui hơn, nhanh hơn, khiến ta phải bỏ thời gian cho nó nhiều hơn.
Ai tận dụng nó để kinh doanh theo hành vi khách hàng thì lại tốt, còn ai trở thành người tiêu thụ thuần túy thì rất có thể sẽ tự phá huỷ chính mình nhanh chóng..
Nhất là các bạn trẻ.
Xì chét, sự so sánh, sự thắng thua, áp lực thể hiện cái tôi phải giống theo một ai đó càng ngày càng lớn.
Tôi nghĩ rằng sắp tới sẽ còn nhiều nền tảng khác nữa xuất hiện, và xem ra thành công của thế hệ các bạn trẻ gen Z sẽ đến hoặc là rất nhanh, hoặc là sẽ rất chậm.
Tuỳ vào việc ai nhìn thấy cuộc chơi của mình là gì sớm hơn.
Và ai sẽ là người biết đến sự kiên trì sớm hơn nữa.
Tôi tin là ai cũng sẽ nhận ra bản thân cần sống chậm lại và chỉ tập trung vào những thứ giá trị ở một giai đoạn nào đó trong cuộc đời.
Bất kể bạn là ai, bao nhiêu tuổi, đang làm gì đi nữa..
Vì suy cho cùng, đích đến của ai trong cuộc sống này cũng là mong cầu hạnh phúc mà thôi
Và hạnh phúc nó sẽ luôn nằm ở những điều nhỏ nhặt
Chỉ khi ta đi đủ chậm và chịu quan sát.
Khi đó nó mới hiện ra.
Đi nhanh về phía trước làm gì trong khi đích đến lại ở vạch xuất phát cơ chứ, phải vậy không?
Việt Nguyễn..
P.S. Bạn thấy sao về bài viết lần này, cho tôi biết suy nghĩ của bạn với nhé. Tôi hơi già trước tuổi nhưng mắt vẫn tinh tường lắm, tôi sẽ reply khi thấy bình luận của bạn :”)
Comments