top of page

Sống An Yên


Hà Nội sang thu, lá vàng rơi nhiều quá. Tôi thật ghen tị với con mèo nhà hàng xóm, nó chỉ việc meo meo rồi nằm ườn ra, xong ai đi qua cũng thích vuốt ve nó.


Tôi là người hay suy nghĩ, tôi chỉ bớt nghĩ trong lúc đi tập hoặc thiền định. Còn lại tôi là người suy nghĩ toàn thời gian.

Tôi nghĩ về cuộc sống hiện tại, thấm thía về những chuyện cũ, háo hức những chuyện tương lai. Như một kẻ thám hiểm đang nhấm nháp từng dư vị trên tấm bản đồ khảo cổ của cuộc đời mình. Trên hành trình đi vào bên trong, tôi luôn cố gắng giữ cho mình sống ở hiện tại nhiều hơn vì những thứ kia đều là ảo giác dễ làm tâm trí bị lu mờ.


Trong thời gian “ ngủ đông” của mình, tôi nhận ra cuộc đời thật lặp lại.

Sáng, chiều, tối.

Đi làm rồi đi ngủ

Gắn kết rồi lại lìa xa.


Sinh rồi diệt

Khổ đau rồi lại hạnh phúc.

Chưa kể tôi mới chiêm nghiệm được quy luật luân hồi của vũ trụ nữa.

Mình là mình, rồi sớm thôi, mình cũng không còn là mình.


Sự hối hả bỗng tan biến, sự mong cầu cũng được rút ngắn. Mục tiêu sống được xoay chuyển, không phải là tôi kiếm được cái gì cho mình, mà là tôi làm việc thiện được bao nhiêu, giúp được bao nhiêu người.

Vì vốn không có gì là của mình cả. Tất cả là thứ đồ chơi mà con người tạo ra để trao đổi. Chơi cuộc chơi để lấy phần thưởng, sau đó dùng phần thưởng đó để giúp sức cho những ai mà nghiệp lực đẩy họ tới quá nhiều khổ đau trong kiếp sống này.


Quy luật Nhân Quả của vũ trụ là bất biến. Tôi ở đây, có nguồn lực hãn hữu thế này, vì mọi nghiệp duyên tôi từng tạo ra trong kiếp trước. Tôi có thể có cuộc sống tồi tệ hơn thế này, hoặc là tốt đẹp hơn thế này, tôi cũng không biết nữa. Điều duy nhất tôi có thể làm bây giờ là tạo duyên khởi từ tâm, giúp mọi người bằng thành ý của mình.

Chúng ta không thể so nghiệp duyên người này với người khác. Vì thế cũng không thể nói tại sao người này sướng người kia khổ trong kiếp này được. Chỉ có vũ trụ mới biết tại sao.

Gần đây tôi hay cười hơn, nói chuyện nhiều hơn, và được nghe nhiều câu chuyện hơn. Người tốt có nhiều lắm, sự tích cực luôn rất dồi dào, nhiều người cũng nhìn ra những điều mà tôi đang thấy và họ cũng bắt đầu đi trên hành trình này.


Thiện nguyện trong hành động và trong cả tâm trí.


Giờ tôi thấy không có gì là quan trọng nữa cả, nhất là những thứ bao bên ngoài. Vũ trụ đã định sẵn những thứ ta có thể nhận được trong kiếp này, không thể mong cầu được hơn vì vậy lo lắng hay mong đợi cũng chả ích gì. Tôi chỉ cần học cách chấp nhận những thứ đang diễn ra theo cách nó nên diễn ra, bởi vậy mọi thứ sẽ an hơn rất nhiều.

Sống an yên. Có vài chữ thôi mà diễn tả ra khó thật.


Tản mạn, viết theo dòng suy tư.


17 views

Recent Posts

See All

Opmerkingen


bottom of page