top of page

Sống Chậm. Mà Chạm


Vẫn là tôi đây, người khiến bạn đọc phải ngao ngán với những câu chữ dài lê thê như lời chia tay mà người yêu cũ viết cho bạn vậy.


Đã bao giờ bạn ước mong bản thân sống nhanh hơn chưa?


Tôi đã từng. Nhưng là trước đây thôi, còn giờ lắm lúc tôi cảm giác mình như ông già vậy.


Với lứa tuổi của tôi thì đáng nhẽ phải đang tận hưởng sức trẻ để làm việc thâu đêm, để ngao du khám phá đây đó, để sống trong những cuộc tình dài vô tận, v…v


Thay vào đó, ngoài thời gian gõ mấy dòng này và vài tiếng làm việc buổi sáng, khoảng trống còn lại tôi dồn nó vào việc đi tập hoặc ra công viên chạy, tập ngắm những mảnh đời thường ngày hay thẫn thờ ngắm trời mây ở một quán cà phê quen thuộc trên phố Thái Phiên.


“ Mọi người sống nhanh thật đấy” - Tôi nghĩ.


Ai cũng bảo người Sài Gòn sống nhanh, mà tôi thấy Hà Nội cũng nhanh mà.

Xểnh ra cái là thấy lao ra đường làm việc rồi.


Cũng đúng thôi, miếng cơm manh áo, mỗi người chữ “ Đủ” nó lại khác nhau.


Tôi thuộc dòng người sống chậm, trước đây nghĩ là sống nhanh dữ lắm, cái gì cũng thoăn thoắt, mà giờ mới khám phá ra một ông cụ non đang ở trong tôi, muốn từ tốn, muốn ngắm nghĩa từng phút giây hít thở


Có thể làm việc thì tôi cần nhanh và rõ ràng, nhưng bỏ công việc một bên thì cách sống của tôi thì lại ngược lại.


Muốn ở một nơi ít người qua lại


Muốn có nhiều cây và khoảng trời xung quanh


Muốn thong dong từ tốn đi trên đường để cảm nhận từng cơn gió, nhìn từng nụ cười hiện hữu trên môi mỗi người mình gặp.


Nghe giống như Đà Lạt phải không..


Mà nghe nói đất Đà Lạt giờ lên giá lắm nên nào đã được chuyển hẳn về đây đâu.


Đợi tương lai vậy..


Tôi luôn có niềm tin rằng, dù là trong kinh doanh hay khía cạnh cuộc sống khác, thì cảm xúc con người luôn là thứ quan trọng tột đỉnh nhất mà chúng ta cần học cách làm chủ.


Kinh doanh thì khách hàng họ mua bằng cảm xúc


Sống cạnh nhau thì cũng phải để ý tới cảm xúc bên trong để đối nhân xử thế thật yên lành


Vậy nên, tôi học cách chậm lại để ngấu nghiến mấy cái thứ diễn ra bên trong mình.


Sống chậm. Nhưng lại chạm được vào những điều vô hình vĩnh cửu tồn tại bên trong.


Rất đáng để đánh đổi.


“ Người mộng đi sông núi, kẻ mơ đến bầu trời “ - Trích từ một cuốn thơ trữ tình mà tôi đọc được của một tác giả trẻ.


Rất hay.


Đọc xong tôi vừa liên tưởng tới cuộc tình của mình, mà cũng tự nhiên thấy mình ở một nơi hoang vu chỉ có núi non và cây cối xung quanh


An nhiên lạ thường.


….


Mà quả thực tôi chả hiểu nổi bạn đấy, sao vẫn còn ở đây bám vào mấy câu từ tôi viết làm gì.


Hãy dành thời gian bên cạnh gia đình, cho những điều hạnh phúc nhỏ xinh xung quanh bạn thì hơn


Vì lướt mạng xã hội chỉ là một cách dòm sang nhà hàng xóm để mà lại sinh lòng đố kỵ so sánh bất an.


Bớt sân si, thì ắt cũng bớt suy nghĩ mà, phải không?


Đây cũng là lý do tôi dừng sử dụng mxh đấy.


Thôi, tôi chuẩn bị tìm mấy video học cách pha trà uống trà đây


Một ông lão trong phim thường uống mấy món này, tôi muốn gia nhập thì cũng phải biết đôi điều cho phải phép.


Khéo còn phải nuôi râu dài nữa cơ..


Hẹn gặp bạn vào các bài viết tới

Việt Nguyễn.


P.S. Gần đây tôi còn học cắm hoa trong nhà nữa chứ. Hay phết đấy chứ đùa.


4 views

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page